Sinh tại Syrie qua đời tại Rôma dưới thời Trajan (98-117). Thánh Ignatio với biệt danh là Theophoros: 17/10-1
Sinh tại Syrie qua đời tại Rôma dưới thời Trajan (98-117)
Thánh Ignatio với biệt danh là Theophoros (người mang Chúa) là vị Giám mục thứ ba của thành Antiochia, sau thánh Phêrô, được xem như người thành lập giáo đoàn này, và thánh Evodis.
Tục truyền rằng, ngài là đứa bé được Chúa đặt giữa các Tông Đồ, khi họ tranh chấp ai là người lơn nhất trong Nước Trời. Tông Đồ Gioan có lẽ là Thầy của ngài.
Khoảng năm 110, ngài bị bắt vì đức tin và bị giải về Rôma dưới trào hoàng đế Trajan. Trong cuộc hành trình gian nan này, ngài viết 7 lá thơ, nói lên tình yêu nồng suy của ngài đối với Đức Kitô và ưu tư của ngài về sự hiệp nhất của cộng đoàn dưới sự lãnh đạo của vị giám mục. Ngài gởi về giáo đoàn Rôma lá thơ, van xin họ đừng làm gì để người ta thả ngài.
Tại Rôma, ngài bị kết án và cuối cùng bị quăng cho thú xé xác tại hí trường Colosseum. (Lm Nguyễn văn Trinh, Phụng vụ chư thánh)
A. Hạt giống...
Nghịch lý là những chân lý mà thoạt nghe thì xem như vô lý nhưng khi ta suy nghĩ kỹ thì sẽ thấy rất có lý. Trong đoạn Tin Mừng này, Chúa Giêsu dạy những nghịch lý về sống và chết, được và mất:
- Có dám chết thì mới sống: “Nếu hạt lúa gieo vào lòng đất không chết đi thì nó vẫn trơ trọi một mình ; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác”.
- Có dám mất thì mới được: “Ai yêu quý mạng sống mình thì sẽ mất ; còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời”. B.... nẩy mầm.
1. “Nếu hạt lúa gieo vào lòng đất không chết đi thì nó vẫn trơ trọi một mình ; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác”. Bạn hãy đọc lại câu này nhưng đổi một số chữ: hạt lúa = người tín hữu ; đất = thế giới này ; chết đi = hy sinh để phục vụ.
2. Hãy suy nghĩ thêm về những nghịch lý giữa sống và chết, được và mất:
- Các thánh tử đạo dám chết vì Chúa cho nên đã được sự sống đời đời. - Chúa nói rằng ai bỏ cha mẹ anh em ruộng nương…. thì sẽ được lại gấp trăm. - Chúa cũng nói rằng dù được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn thì nào có ích gì. - Cỏ để cho con người cũ chết đi thì mới sống lại thành con người mới. - v.v.
3. “Ai phục vụ Thầy thì hãy theo Thầy ; và Thầy ở đâu thì kẻ phục vụ Thầy cũng sẽ ở đó”: mà Chúa đã đi con đường thánh giá thì người môn đệ cũng phải theo Ngài trên con đường đó ; Chúa đã ở trong đau khổ thì người môn đệ cũng phải ở đó, rồi mới được ở trong vinh quang hạnh phúc với Ngài.
4. Có một chàng Muối chất phác trên đường dạo chơi bỗng gặp được một cái gì thật rộng lớn mênh mông. Ngạc nhiên, chàng hỏi:
- Người là ai ? là cái gì ? - Tôi là Biển. Có tiếng đáp lại. - Biển là gì ? - Biển là tôi.
Chàng Muối vô cùng thắc mắc, không thể hiểu nổi “Tôi là Biển” và “Biển là tôi”. Tiếng ấy nói tiếp:
- Muốn hiểu tôi, anh hãy đến gần đây và chạm vào tôi.
Chàng Muối rụt rè đến gần Biển và nhúng mấy đầu ngón tay vào Biển. Lạ thay, vừa mới đụng có chút vậy mà chàng Muối đã bắt đầu hiểu được bí nhiệm Biển. Nhưng đồng thời chàng cũng nhận thấy mấy đầu ngón tay mình tan biến đâu mất. Chàng la lên:
- Biển ơi, chị làm gì vậy ? Tôi cụt hết mấy ngón tay rồi nè ! - Ô hay. Anh phải cho tôi chút gì của anh rồi mới hiểu được tôi chứ !
Vì đã biết chút ít bí mật về Biển, chàng Muối khao khát được hiểu biết nhiều hơn. Chàng bước xuống Biển và bắt đầu tan dần cách êm ái trong Biển. Trong mức độ hòa đồng đó, chàng Muối ý thức được chính mình và hiểu biết Biển nhiều hơn. Chàng cứ tiếp tục tan đi như thế, cho tới lúc một làn sóng cao ập tới, cuốn toàn thân chàng xuống tận đáy Biển. Khi đó chàng vui sướng hiểu được câu nói bí mật hồi nảy của Biển: “Biển chính là tôi”.
Kết: Chàng Muối chất phác chỉ bắt đầu hiểu được Biển và biết được chính mình khi chàng chịu cho Biển cái gì là của mình, rồi cho cả chính mình chàng. Sự hiểu biết êm dịu chàng cảm nghiệm được tiêu theo mức độ từ bỏ, bỏ cả cái tôi, như lời Chúa Giêsu nói “Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ chính mình mà theo Ta” (Góp nhặt).
Người ta nghĩ rằng: thánh Inhaxiô thành Antiôkia chính là đứa trẻ mà Chúa Giêsu đã ôm vào: 17/10-2
Người ta nghĩ rằng: thánh Inhaxiô thành Antiôkia chính là đứa trẻ mà Chúa Giêsu đã ôm vào lòng và đặt giữa các tông đồ để làm gương mẫu về lòng trong trắng và đức khiêm tốn Kitô giáo. Vài tác giả còn quả quyết rằng: Ngài là đứa trẻ đưa năm chiếc bánh và hai con cá cho Chúa Giêsu làm pháp lạ nuôi 500 người ăn. Điều chắc chắn là Ngài đã được đặt làm giám mục thứ nhì kế vị thánh Phêrô tại Antiôkia khoảng năm 68, sau khi thánh giám mục Evôda qua đời. Suốt bốn muôi năm cai quản giáo phận, kể cả những năm bị bách hại dưới triều Domitianô, Ngài đã tỏ ra là một giám mục gương mẫu về mọi nhân đức.
Mười lăm năm bình lặng sau cái chết của bạo vương Domitianô qua đi, cơn bách hại lại nhen nhúm ở vài tỉnh dưới thời Trajanô. Vị hoàng đế cuồng tín này cho rằng: mình đạt được nhiều chiến thắng là nhờ các thần minh. Ong coi việc bách hại các tín hữu Chúa là một nghĩa cử để tỏ lòng biết ơn các thần minh. Tháng giêng năm107, ông tới Antiôkia. Được biết tại đây có giám mục Inhaxiô đã không vâng lệnh thờ cúng tượng thần, lại còn ngăn cản người khác, ông truyền điệu Ngài tới để xét hỏi. Sau khi đe dọa và dụ dỗ đủ cách mà vô hiệu, ông kết án vị giám mục thánh thiện này phải điệu về Roma cho thú vật xâu xé.
Cuộc hành trình về Roma mang sắc thái một cuộc khải hoàn. Mỗi khi con tàu dừng bến nào, dân chúng đều tuốn đến chào kính vị tử đạo. Nhân dịp này thánh Inhaxiô có dịp tiếp xúc với nhiều giáo đoàn và đã viết bảy bức thư cho các Giáo hội. Tuy vậy, chuyến đi không dễ chịu gì. Bọn lính áp giải đã cố tình hành hạ thánh nhân để mong được các tín hữu ngưỡng mộ Ngài đút lót tiền bạc. Thánh nhân viết với lòng khiêm tốn:
- Trên đất liền hay ngoài biển khơi, ngày đêm tôi phải chiến đấu với các súc vật, bị xiềng vào mười con sư tử. Tôi muốn nói là những người lính canh giữ tôi. Người ta càng cho tiền, họ càng hung dữ. Những người đối xử tàn tệ của họ là trường đào luyện tôi mọi ngày, nhưng không phải vì vậy mà tôi được nên công chính đâu”.
Ở Smyrna, thánh Inhaxiô đã gặp thánh Pôlycarpô. Vị giám mục thánh thiện này cũng là môn đệ của thánh Gioan như thánh Inhaxiô. Thánh Pôlycarpô đã hôn xiềng xích của người bạn lừng danh. Tại đây thánh Inhaxiôco có dịp gặp đại diện của nhiều Giáo hội tới thăm. Biết rằng ở Ahila Delphia có sự chia rẽ trong hàng giáo sĩ, Ngài đã viết thư khuyên nhủ họ:
- Hãy tránh xa những phân rẽ và các giáo thuyết nguy hiểm. Hãy theo mục tử các bạn khắp nơi như đoàn chiên. Tôi vui sướng hết mực những góp phần củng cố đức tin các bạn, nhưng không phải do tôi mà do Chúa Giêsu Kitô. Được mang xiềng xích vì danh Chúa, hơn lúc nào, tôi cảm thấy mình còn quá xa sự trọn lành. Nhưng kinh nguyện của các bạn sẽ làm cho tôi được xứng đáng với Thiên Chúa và với di sản mà lòng nhân từ và đã dọn sẵn cho tôi.
Các thư của các thánh nhân gửi riêng cho mỗi nơi, Ngài ca tụng tinh thần kỷ luật của tín hữu Manhêsianô (Magnésiens):
- Tôi hãnh diện được gặp các bạn nơi cá nhân đức giám mục Damas của các bạn. Tuổi trẻ của Ngài không được nên cớ để các bạn suồng sã với Ngài. Các bạn cần phải tôn kính chính Thiên Chúa là Cha nơi Ngài.
Với dân Trallianô (Tralliens) Ngài viết:
- “Hãy yêu thương nhau. Xin cầu nguyện cho tôi nữa. Tôi cần đức ái và lòng nhân hậu Chúa để được nhận vào hưởng gia nghiệp mà tôi đã sẵn sàng chiếm hữu”.
Nhưng Ngài sợ dân Rôma, vì nhiệt tâm mà cất mất triều thiên tử đạo của mình. Nhờ một du khách đi Italia, Ngài khẩn khoản:
- “Các bạn không thể trao tặng cho tôi một bằng chứng quí mến nào khác, là để cho tôi được tế hiến mình cho Thiên Chúa. Ân huệ tôi van xin các bạn là hãy hát bài ca cám tạ ơn Chúa mà nhờ công nghiệp Chúa Giêsu Kitô, Đức giám mục Smyrna bên Tây phương đã được, để Ngài được đưa vào vinh quang. Hãy để cho tôi thành của ăn nuôi thú vật, hầu tôi được vui hưởng Thiên Chúa, Tôi là hạt lúa mì của Thiên Chúa. Tôi cần được răng thú dữ nghiền nát để trở thành bánh tinh tuyền của Chúa Kitô.
Tốt hơn, hãy săn sóc các thú vật này để chúng thành nấm mồ của tôi. Chính lúc này tôi đang trở nên một môn đệ chân chính. Chớ gì những hình khổ độc dữ nhất đổ xuống mình tôi, miễn là tôi được Chúa Giêsu Kitô. Được cả thế gia này nào có ích lợi gì cho tôi ? Tôi chỉ ước mong được kết hiệp với Chúa Giêsu Kitô...
Ngài còn viết thêm:
- Ước mơ của tôi là được đóng đinh vào thập giá. Trong tôi chỉ có một dòng nước hằng sống vẫn rì rầm lời kêu gọi: Hãy về với Cha”.
Thánh nhân còn viết nhiều điều khác nữa, bàn về chân lý đức tin, kỷ luật Giáo hội và những sai lầm nguy hại. Ngày 20 tháng 12 năm 107 là ngày cuối cuộc vui cũng là ngày thánh Inhaxiô tới Roma. Sau khi đọc bức thư của nhà vua, quan tổng trấn truyền đem thánh nhân đến thẳng hí trường. Dân chúng đang tụ họp đông đảo. Ngài lập lại câu nói đã viết trong trường hợp gửi dân Roma: “Tôi là hạt lúa mì của Thiên Chúa. Tôi cần được răng thú dữ nghiền nát để trở thánh bánh tinh tuyền của Chúa Kitô”. Hai con sư tử gầm rống và bổ tới thánh nhân mà cắn xé. Người ta kính cẩn thu nhặt những khúc xương còn lại và đưa về Antiôkia. Dưới thời Hêracliô, xương Ngài lại được đưa về Roma.
Người ta nghĩ rằng: thánh Inhaxiô thành Antiôkia chính là đứa trẻ mà Chúa Giêsu đã ôm vào 17/10-3
Người ta nghĩ rằng: thánh Inhaxiô thành Antiôkia chính là đứa trẻ mà Chúa Giêsu đã ôm vào lòng và đặt giữa các tông đồ để làm gương mẫu về lòng trong trắng và đức khiêm tốn Kitô giáo. Vài tác giả còn quả quyết rằng: Ngài là đứa trẻ đưa năm chiếc bánh và hai con cá cho Chúa Giêsu làm pháp lạ. Điều chắc chắn là Ngài đã được đặt làm Giám mục thứ nhì kế vị thánh Phêrô tại Antiôkia khoảng năm 68, sau khi thánh Giám mục Evôda qua đời. Suốt bốn muôi năm cai quản giáo phận, kể cả những năm bị bách hại dưới triều Domitianô, Ngài đã tỏ ra là một Giám mục gương mẫu về mọi nhân đức.
Mười lăm năm bình lặng sau cái chết của bạo vương Domitianô qua đi, cơn bách hại lại nhen nhúm ở vài tỉnh dưới thời Trajanô. Vị hoàng đế cuồng tín này cho rằng: mình đạt được nhiều chiến thắng là nhờ các thần minh. Ông coi việc bách hại các tín hữu Chúa là một nghĩa cử để tỏ lòng biết ơn các thần minh. Tháng giêng năm 107, ông tới Antiôkia. Được biết tại đây có Giám mục Inhaxiô đã không vâng lệnh thờ cúng tượng thần, lại còn ngăn cản người khác, ông truyền điệu Ngài tới để xét hỏi. Sau khi đe dọa và dụ dỗ đủ cách mà vô hiệu, ông kết án vị Giám mục thánh thiện này phải điệu về Rôma cho thú vật xâu xé.
Cuộc hành trình về Rôma mang sắc thái một cuộc khải hoàn. Mỗi khi con tàu dừng bến nào, dân chúng đều tuốn đến chào kính vị tử đạo. Nhân dịp này thánh Inhaxiô có dịp tiếp xúc với nhiều giáo đoàn và đã viết bảy bức thư cho các Giáo Hội. Tuy vậy, chuyến đi không dễ chịu gì. Bọn lính áp giải đã cố tình hành hạ thánh nhân để mong được các tín hữu ngưỡng mộ Ngài đút lót tiền bạc. Thánh nhân viết với lòng khiêm tốn: - Trên đất liền hay ngoài biển khơi, ngày đêm tôi phải chiến đấu với các súc vật, bị xiềng vào mười con sư tử. Tôi muốn nói là những người lính canh giữ tôi. Người ta càng cho tiền, họ càng hung dữ. Những người đối xử tàn tệ của họ là trường đào luyện tôi mọi ngày, nhưng không phải vì vậy mà tôi được nên công chính đâu”.
Ở Smyrna, thánh Inhaxiô đã gặp thánh Pôlycarpô. Vị Giám mục thánh thiện này cũng là môn đệ của thánh Gioan như thánh Inhaxiô. Thánh Pôlycarpô đã hôn xiềng xích của người bạn lừng danh. Tại đây thánh Inhaxiôcó dịp gặp đại diện của nhiều Giáo Hội tới thăm. Biết rằng ở Ahila Delphia có sự chia rẽ trong hàng giáo sĩ, Ngài đã viết thư khuyên nhủ họ: - Hãy tránh xa những phân rẽ và các giáo thuyết nguy hiểm. Hãy theo mục tử các bạn khắp nơi như đoàn chiên. Tôi vui sướng hết mực những góp phần củng cố đức tin các bạn, nhưng không phải do tôi mà do Chúa Giêsu Kitô. Được mang xiềng xích vì danh Chúa, hơn lúc nào, tôi cảm thấy mình còn quá xa sự trọn lành. Nhưng kinh nguyện của các bạn sẽ làm cho tôi được xứng đáng với Thiên Chúa và với di sản mà lòng nhân từ và đã dọn sẵn cho tôi.
Các thư của các thánh nhân gửi riêng cho mỗi nơi, Ngài ca tụng tinh thần kỷ luật của tín hữu Manhêsianô (Magnésiens): - Tôi hãnh diện được gặp các bạn nơi cá nhân Đức Giám mục Damas của các bạn. Tuổi trẻ của Ngài không được nên cớ để các bạn suồng sã với Ngài. Các bạn cần phải tôn kính chính Thiên Chúa là Cha nơi Ngài.
Với dân Trallianô (Tralliens) Ngài viết: - “Hãy yêu thương nhau. Xin cầu nguyện cho tôi nữa. Tôi cần đức ái và lòng nhân hậu Chúa để được nhận vào hưởng gia nghiệp mà tôi đã sẵn sàng chiếm hữu”.
Nhưng Ngài sợ dân Rôma, vì nhiệt tâm mà cất mất triều thiên tử đạo của mình. Nhờ một du khách đi Italia, Ngài khẩn khoản : - “Các bạn không thể trao tặng cho tôi một bằng chứng quí mến nào khác, là để cho tôi được tế hiến mình cho Thiên Chúa. Ân huệ tôi van xin các bạn là hãy hát bài ca cám tạ ơnChúa mà nhờ công nghiệp Chúa Giêsu Kitô, Đức Giám mục Smyrna bên Tây phương đã được, để Ngài được đưa vào vinh quang. Hãy để cho tôi thành của ăn nuôi thú vật, hầu tôi được vui hưởng Thiên Chúa, Tôi là hạt lúa mì của Thiên Chúa. Tôi cần được răng thú dữ nghiền nát để trở thành bánh tinh tuyền của Chúa Kitô”. - “Tốt hơn, hãy săn sóc các thú vật này để chúng thành nấm mồ của tôi. Chính lúc này tôi đang trở nên một môn đệ chân chính. Chớ gì những hình khổ độc dữ nhất đổ xuống mình tôi, miễn là tôi được Chúa Giêsu Kitô. Được cả thế gia này nào có ích lợi gì cho tôi ? Tôi chỉ ước mong được kết hiệp với Chúa Giêsu Kitô...”
Ngài còn viết thêm : - Ước mơ của tôi là được đóng đinh vào thập giá. Trong tôi chỉ có một dòng nước hằng sống vẫn rì rầm lời kêu gọi: Hãy về với Cha”.
Thánh nhân còn viết nhiều điều khác nữa, bàn về chân lý đức tin, kỷ luật Giáo Hội và những sai lầm nguy hại. Ngày 20 tháng 12 năm 107 là ngày cuối cuộc vui, cũng là ngày thánh Inhaxiô tới Rôma. Sau khi đọc bức thư của nhà vua, quan tổng trấn truyền đem thánh nhân đến thẳng hí trường. Dân chúng đang tụ họp đông đảo. Ngài lập lại câu nói đã viết trong trường hợp gửi dân Rôma: “Tôi là hạt lúa mì của Thiên Chúa. Tôi cần được răng thú dữ nghiền nát để trở thánh bánh tinh tuyền của Chúa Kitô”. Hai con sư tử gầm rống và bổ tới thánh nhân mà cắn xé. Người ta kính cẩn thu nhặt những khúc xương còn lại và đưa về Antiôkia. Dưới thời Hêracliô, xương Ngài lại được đưa về Rôma.
Thánh Ignatiô thành Antiochia chịu tử đạo tại Rôma trong cuộc bách đạo của hoàng đế Trajanô: Ngài 17/10-4
Thánh Ignatiô thành Antiochia chịu tử đạo tại Rôma trong cuộc bách đạo của hoàng đế Trajanô: Ngài bị ném cho thú dữ trong hí trường của thành phố. Lễ nhớ ngài được cử hành vào ngày 17 tháng 10 tại Antiochia, do lịch Nicomeđia ấn định (khoảng năm 360). Giáo Hội Syria cũng mừng lễ kính vào ngày này. Chính Giáo Hội này cũng đã tôn kính mộ của ngài ở cổng thành Antiochia, là nơi mà theo chứng từ của thánh Hiêrônimô, hài cốt của thánh tử đạo được di dời và chôn cất trong nghĩa trang ngoài cổng Daphnê. Các Giáo Hội Byzantin thì mừng lễ thánh Ignatiô ngày 20 tháng 12, ngày giả thiết có cuộc di dời hài cốt ngài.
Thánh Ignatiô thành Antiochia, cũng gọi là Theophorus (người mang Thiên Chúa), như chính ngài tự xưng danh trong các lá thư, là người kế vị thứ hai của thánh Phêrô trên ngai giám mục Antiochia, thành phố chính lâu đời nhất của Kitô giáo. Chính tại thành phố thuộc quyền tổng trấn Syria này, các người theo Chúa Kitô lần đầu tiên nhận tên gọi là Kitô hữu.
Trong một đợt bách đạo, dưới thời hoàng đế Trajanô (98-117), giám mục Ignatiô bị bắt, kết án tử hình và dẫn tới Rôma để ném cho thú dữ ăn thịt trong hí trường thành phố. Được dẫn đi dưới sự hộ tống của mười tên lính mà ngài gọi là “hổ báo”, ngài đi qua Tiểu Á, đến Philadelphia, Lyđia, rồi Sardes, trước khi tới Smyrna, tại đây ngài được thánh Pôlycarpe tiếp rước. Từ thành phố này, ngài viết thư gửi đi nhiều cộng đoàn Kitô hữu khác nhau khi các cộng đoàn này gửi phái đoàn tới viếng ngài: Êphêsô, Magnésie và Tralles. Ngài cũng viết thư cho Giáo Hội Rôma “là Giáo Hội trông coi việc bác ái, đã đón nhận luật Chúa Kitô và danh thánh Chúa Cha . . .” Đây là lá thư duy nhất đề ngày tháng, “ngày mồng chín trước ngày sóc tháng chín”, tức là ngày 24 tháng 9. Ngài nài xin các tín hữu Rôma đừng cướp mất cuộc tử đạo mà ngài hằng khao khát. Ngài viết: “Anh em đừng cung cấp thêm điều gì cho tôi, trừ ân huệ được hiến dâng làm hy tế cho Thiên Chúa. Hãy chỉ cầu xin cho tôi được sức mạnh tâm hồn và thể xác mà thôi.”
Theo chứng từ của giám mục Eusèbe, từ Troas thánh Ignatiô còn viết ba thư nữa: cho Giáo Hội Philadelphie, Giáo Hội Smyrna, và thư riêng cho giám mục Polycarpe, giám mục của cùng thành phố này. Sau đó ngài lên tàu đi Néapolis (Macédoine), đi tiếp qua Philippes và băng qua Macédoine qua ngả via Egnatia trước khi lại tiếp tục lên tàu đi Dyrrachiurn (Durazzo), trên biển Adriatique, để đến nước Ý. Theo thánh Irênê (khoảng 180) và Origène (khoảng 235), “ngài bị ném cho thú dữ ăn thịt, tại Rôma, trong cuộc bách đạo”.
II. Thông điệp và tính thời sự
Các bản văn phụng vụ riêng của lễ nhớ thánh Ignatiô được lấy từ những lá thư của ngài mà người ta có thể đánh giá như là bản dẫn nhập hay nhất về lịch sử Hội Thánh vào đầu thế kỷ II. Đặc biệt hai đề tài xuất hiện trong những thư của vị thánh giám mục Antiochia: a) sự duy nhất của Hội Thánh; b) mầu nhiệm Đức Kitô Thiên Chúa thật và người thật, “sự sống đời đời”, và mẫu mực của người tín hữu: “Anh em đừng làm gì mà không có giám mục . . . hãy yêu mến sự hiệp nhất, tránh chia rẽ, và hãy bắt chước Chúa Giêsu Kitô, như chính Người bắt chước Cha Người” (Thư gửi tín hữu Philadelphia VII, 2).
Lời Nguyện của ngày, Hội Thánh được gọi là “Thân Mình” mầu nhiệm Chúa Kitô, hợp với giáo lý của thánh Ignatiô – lý thuyết gia về quyền giám mục – Ngài hằng lo lắng cho sự hiệp nhất của từng Giáo Hội quanh giám mục của mình, và của mọi Giáo Hội với nhau. Cộng đoàn Hội Thánh qui tụ xung quanh giám mục của mình để cử hành Thánh Thể, bí tích hiệp nhất, trong sự hiệp thông với Giáo Hội Rôma là Giáo Hội “chủ trì đức ái” phổ quát. Chính thánh Ignatiô là người đầu tiên nói tới Hội Thánh “công giáo”, theo nghĩa Hội Thánh phổ quát: “Tất cả anh em hãy theo giám mục, như Chúa Giêsu Kitô theo Chúa Cha . . . Ở đâu có giám mục, ở đó cũng có cộng đoàn, và ở đâu có Chúa Giêsu Kitô, ở đó có Hội Thánh công giáo (katolikè ekklèsia) (Thư gửi tín hữu Smyrna VIII, 1-2).b)
Lời Nguyện trên lễ vật cho thấy rõ “lễ hy tế của thánh Ignatiô thành Antiochia, hạt lúa miến của Chúa Kitô, bị răng thú dữ nghiền nát và trở nên bánh tinh tuyền . . .” Lời nguyện này lấy lại gần như nguyên văn đoạn thư thánh Ignatiô gửi tín hữu Rôma: “Hãy để tôi trở thành thức ăn cho thú dữ, nhờ chúng, tôi có thể tìm thấy Thiên Chúa. Tôi là hạt lúa miến của Thiên Chúa, và tôi phải được nghiền nát bởi răng thú dữ để trở nên bánh tinh tuyền của Chúa Kitô.” (VII, 1). Điệp ca Hiệp lễ cũng lấy lại nguyên văn một phần đoạn trích này. Tuy nhiên, đối với thánh Ignatiô thành Antiochia, tử đạo chỉ là một phương tiện để đạt sự hiệp thông với Đức Kitô: “Tôi ao ước bánh của Thiên Chúa, Mình Chúa Giêsu Kitô, con vua Đavít. Tôi muốn uống chén máu thánh, tôi muốn tình yêu không tàn phai.” (Điệp ca của bài Magnificat, trích từ Thư gửi tín hữu Rôma, VII, 3). Lời Nguyện sau hiệp lễ, chúng ta cầu xin Chúa cho chúng ta “sức lực mới, để khi nhìn những hành động của chúng ta, người ta thấy chúng ta xứng đáng gọi là Kitô hữu.” Lời nguyện này lấy ý từ một đoạn của thư thánh Ignatiô gửi tín hữu Rôma: “Hãy chỉ cầu xin cho tôi có sức lực nội tâm và thể xác . . . để không chỉ mang danh là Kitô hữu, mà thực sự là Kitô hữu.” “Đức tin và đức ái là nguyên thuỷ và cùng đích của đời sống . . . Người tuyên xưng đức tin thì không thể phạm tội, và người có đức ái thì không thể giận ghét. Người ta xem quả thì biết cây; cũng vậy, người ta sẽ nhận biết các Kitô hữu nhờ những hành vi của họ.” (Thư gửi tín hữu Êphêsô XIV, 1-2).
Giờ Kinh Sách cho chúng ta suy niệm hai đoạn trích thư gửi tín hữu Rôma, như là một bản thánh thi phấn khởi của thánh Ignatiô dâng lên Chúa Kitô chết và phục sinh: “Người là Đấng tôi kiếm tìm: Người đã chết cho chúng ta. Người là Đấng tôi khao khát: Người đã sống lại cho chúng ta . . . Hãy để tôi ôm ấp ánh sáng tinh tuyền . . . Nơi tôi chỉ có nước hằng sống đang thì thầm nói trong tôi: Hãy đến với Chúa Cha!” (VI, 1-2).
Thánh Ignatiô thành Antiochia, hạt lúa gieo xuống đất và chết đi để làm chứng tình yêu mình đối với Đức Kitô, ngài tiếp tục nuôi dưỡng đức tin của tín hữu vào Đức Kitô và Hội Thánh qua các thế kỷ. Lời khuyên nhủ hiệp nhất của ngài, gửi tới các tín hữu Êphêsô của thế kỷ II, vẫn còn hợp thời biết bao đối với chúng ta ngày nay: “Cũng như Chúa Giêsu Kitô, sự sống không thể phân ly của chúng ta, là tư tưởng của Chúa Cha thế nào, thì các giám mục được đặt lên ở khắp mọi miền trái đất cũng là tư tưởng của Chúa Giêsu Kitô. Vì vậy anh em hãy hiệp nhất với giám mục của anh em . . . như thế, khi anh em hiệp nhất trong tâm hồn và hoà hợp trong bác ái, anh em ca ngợi Chúa Giêsu Kitô” (Thư gửi tín hữu Êphêsô III, 2).
Không có một tài liệu lịch sử nào rõ rệt về lý lịch của vị giám mục đáng kính này. Truyền thuyết cho 17/10-5
Không có một tài liệu lịch sử nào rõ rệt về lý lịch của vị giám mục đáng kính này.
Truyền thuyết cho rằng thánh Ignatiô là môn đệ Thánh sử Gioan. Ngài có một lòng yêu mến Chúa Kitô đến say mê, luôn ước ao được chết vì Chúa, do đó người ta đã tặng thánh nhân danh hiệu “Đền thờ Thiên Chúa”.
Thánh Ignatiô được tấn phong làm giám mục thành Antiôkia kế vị đức giám mục Êvôđa dưới triều hoàng đế Trajanô. Truyền thuyết cho rằng ngài chính là em bé đã được Chúa Giêsu ẵm bế đặt giữa các môn đệ trong Tin Mừng 18,3 hay câu bé bán bánh đã dâng cho Chúa năm chiếc bánh và hai con cá để Ngài làm phép lạ hoá bánh ra nhiều cho ba ngàn người ăn trong Tin Mừng Matthêô (Mt 14,15-20).
Khoảng năm 110, ngài bị bắt vì đức tin và bị giải về Rôma dưới trào hoàng đế Trajanô. Trước khi lên đường tử nạn, ngài chúc phúc lành cho đoàn con cái và trao phó cả giáo đoàn Antiôkia cho Chúa Kitô. Rồi Ngài giúp lính xiềng tay ngài và vui vẻ đi theo bọn lính áp tải ngài về Rôma. Bọn lính hành hạ Ngài rất tàn nhẫn. Chúng cố ý hành hạ ngài cốt để cho các giáo hữu động lòng cảm thương ngài đút lót tiền bạc cho chúng.
Các Kitô hữu ở Antiôkia khóc thương tiếc vị giám mục đáng kính của họ. Họ buồn phiền vì phải ly biệt chủ chăn yêu quí nhất đời. Đứng trước cảnh ly biệt đau thương đó, đức giám mục Ignatiô vẫn giữ vẻ mặt tươi tỉnh, Ngài khuyên nhủ họ nên đặt tin tưởng độc nhất vào Chúa Giêsu.
Đức giám mục Ignatiô được dẫn theo đường bộ về Rôma. Ngài đi qua thành Smyrna. Tại đây, thánh Ignatiô đã gặp thánh Pôlycarpô. Vị giám mục thánh thiện này cũng là môn đệ của thánh Gioan như thánh Ignatiô.
Gặp nhau tay bắt mặt mừng, hai vị giám mục ôm chầm lấy nhau, đức giám mục Pôlycarpô khóc nức nở vì quá vui mừng. Toàn dân địa phận Smyrna kéo đến vây quanh đức giám mục đáng kính Ignatiô để được hân hạnh nghe ngài khuyên răn, khích lệ và ban phép lành. Các giáo đoàn Đông phương còn đề cử nhiều giám mục, linh mục, giáo dân đến chúc mừng vị thánh tử đạo tương lai đáng kính. Các Kitô hữu đều coi Ngài như một người cha thiêng liêng.
Trong cuộc hành trình gian nan này, ngài viết 7 lá thơ, nói lên tình yêu nồng suy của ngài đối với Đức Kitô và ưu tư của ngài về sự hiệp nhất của cộng đoàn dưới sự lãnh đạo của vị giám mục. Ngài gởi về giáo đoàn Rôma lá thơ, van xin họ đừng làm gì để người ta thả ngài.
Từ biệt giáo đoàn Smyrna, đức giám mục lên đường đi thẳng tới Macêdônia, Albaniô và nhiều thành phố khác. Đi tới đâu, Ngài cũng khuyên bảo, khích lệ các Kitô hữu và khẩn khoản nài xin họ cầu nguyện cho ngài được trung thành tới cùng. Ngài thăm viếng tất cả các giáo đoàn ngài đi qua, viết thư thăm các đức giám mục, các linh mục thuộc quyền ngài. Tới Rôma, Ngài bị tống ngục và chờ ngày đại lễ sẽ đưa ra công trường hành hình mua vui cho quần chúng.
Truyền thuyết cho rằng: đức giám mục Ignatiô đã phải chịu rất nhiều nhục hình trước khi bị đưa ra cho thú dữ dầy xéo.
Tới ngày đại lễ, đức giám mục Ignatiô với nét mặt tươi tỉnh, hiên ngang tiến ra công trường để được chết vì Chúa Kitô. Ra tới công trường, Ngài quay về phía dân chúng cao giọng nói lên đôi lời:
“Kính thưa toàn thể đồng bào, xin đồng bào đừng ngộ nhận tôi đây vì có trọng tội nên bị thú dữ dầy xéo. Không phải thế đâu, sở dĩ tôi bị thú dữ cắn xé là vì tôi muốn được kết hợp với Thiên Chúa.”
Vừa dứt lời, đoàn sư tử hùng hổ tiến về phía đức giám mục Ignatiô. Nghe tiếng sư tử gầm thét, Ngài kêu lớn tiếng:
“Tôi là hạt lúa mì của Thiên Chúa. Tôi muốn được nghiền nát dưới nanh vuốt thú dữ để trở nên bánh tinh tuyền dâng tiến Chúa Kitô.”
Đoàn sư tử thi nhau cắn xé thánh nhân. Khi bị đoàn vật xâu xé, thánh nhân luôn miệng kêu tên Chúa Giêsu. Có người hỏi thánh nhân tại sao cứ kêu tên Giêsu hoài như thế. Thánh nhân trả lời: “Tôi kêu tên Giêsu vì chính tôi đã ghi khắc tên đó trên trái tim tôi và đời đời không bao giờ quên được”. Sư tử ăn hết thịt thánh nhân và để xương lại nguyên vẹn.
Các Kitô hữu kính cẩn thu lượm xương thánh nhân đưa về an táng ở ngoại ô thành Rôma. Đến thời hoàng đế Thêôđô trẻ (Thédode le Jeune), giáo đoàn Antiôkia rước xương thánh đó về Antiôkia cách rất trọng thể. Đám rước diễn hành đi theo những con đường thánh nhân đã đi về Rôma chịu tử đạo.
II. GƯƠNG TRUNG THÀNH.
Tháng giêng năm 107, hoàng đế Trajanô tới thăm Antiôkia. Được biết tại đây có giám mục Ignatiô đã không vâng lệnh thờ cúng tượng thần, lại còn ngăn cản người khác, ông truyền điệu ngài tới để xét hỏi. Trước mặt hoàng đế, thánh Ignatiô nói cho ông ta biết về các tín hữu của ngài. Ngài bảo: Các tín hữu của ngài như những người nghèo khó có phúc vì tâm hồn của họ có Chúa. Tâm hồn họ đã trở nên “Đền thờ Thiên Chúa”.
Lúc đó nhà vua thắc mắc:
- Vậy ra nhà ngươi cho rằng: chúng ta đây không có các thần minh bất tử ở trong tâm hồn chúng ta sao?
- Xin hoàng đế đừng nhắc tới những thần tượng câm điếc đó. Chỉ có mình Thiên Chúa chân thật đã tạo dựng nên trời đất và muôn vật. Thiên Chúa đã sai con một Ngài xuống thế làm người để cứu chuộc nhân loại. Nếu như hoàng đế tôn thờ Thiên Chúa thì đế quốc và vương quyền của hoàng để sẽ vững mạnh hơn thạch trụ.
- Ta cấm nhà ngươi không được nói đến điều đó nữa. Nếu nhà ngươi muốn sống, nhà ngươi hãy nghe ta tế lễ các thần minh bất tử đi. Ta sẽ coi ngươi như bản hữu của ta và ta sẽ chọn làm thầy tư tế chuyên lo phụng sự thần Jupiter.
- Bổn phận chúng tôi là phải biết ơn, biết ơn hết mọi người, nhất là hoàng đế một khi Ngài ban cho chúng tôi những ân huệ cao quí. Nhưng nếu như ngài ban cho chúng tôi những gì làm tổn thương tới linh hồn chúng tôi, chúng tôi sẽ không bao giờ dám nhận. Tôi đây là linh mục của Chúa Kitô dâng hiến lễ hàng ngày trên bàn thờ. Và giờ đây tôi ao ước được hy sinh chính mạng sống tôi cho Chúa Kitô, cũng như chính Chúa Kitô đã hy sinh mạng sống Người cho tôi.
Không chịu nổi những lời châm biếm và lăng mạ các thần minh, Hoàng đế Trajanô truyền điệu đức giám mục Ignatiô về Rôma để ném cho sư tử cắn xé mua vui cho dân chúng.
Thánh nhân đã chấp nhận sự đau khổ trong vui tươi, đã chấp nhận cái chết với tất cả niềm yêu mến, đến nỗi khi đương đầu với sư tử sẽ phân thây, xé xác mình, thánh nhân đã thốt lên lời đầy an ủi và xác tín: “Tôi là miếng mồi ngon của Ðức Kitô. Ước gì nhờ răng của thú dữ, tôi trở thành bánh được tuyển chọn !”.
Antiôkia nay thuộc lãnh thổ Syria, là thành phố lớn thứ ba của thế giới cổ đại, sau Rôma và Alexandria 17/10-6
Antiôkia nay thuộc lãnh thổ Syria, là thành phố lớn thứ ba của thế giới cổ đại, sau Rôma và Alexandria bên Ai Cập. Chính tại đây, Thánh Inhaxiô trở thành Giám mục vào khoảng năm 69, kế vị thánh Evode, và nhất là kế vị thánh Phêrô Tông đồ, người đã thiết lập Giáo hội tại thành phố này.
Sinh trưởng trong một gia đình ngoại giáo không thuộc Rôma, Thánh Inhaxiô đã được ơn hoán cải và lãnh nhận đức tin Kitô giáo khi ngài đã trưởng thành nhờ lời rao giảng của thánh Gioan Tông đồ, người từng đến truyền giáo tại vùng này.
Trên đường tiến về cuộc tử đạo
Thánh Inhaxiô là một mục tử kiên cường, đầy nhiệt tâm. Các môn đệ trong Giáo hội của ngài thường gọi ngài là “người tín hữu bừng cháy lửa mến”, như chính ý nghĩa của tên ngài gợi lên. Trong thời gian ngài làm Giám mục, Hoàng đế Trajan mở cuộc bách hại dữ dội chống lại các Kitô hữu. Là giám mục, Thánh Inhaxiô cũng chịu chung số phận, ngài kiên quyết không chối bỏ đức tin và bị kết án phải áp giải như một tù nhân sang Rôma để bị thú dữ xé xác tại đấu trường Côlôsê trong thời gian người ta mừng chiến thắng của hoàng đế ở xứ Dacia. Từ đây bắt đầu cuộc hành trình dài đầy gian khổ dẫn ngài tới nơi xử tử. Suốt dọc đường, ngài nhiều lần bị quân lính hành hạ, cho đến khi tới Rôma và chịu tử đạo vào năm 107.
Bảy lá thư quý giá
Từ chuyến đi dẫn tới cái chết này, Thánh Inhaxiô đã để lại cho Giáo hội bảy lá thư quý giá, đó là những chứng từ sống động về đời sống Giáo hội thời các Tông đồ. Khi đến Smyrna, ngài viết bốn lá thư đầu tiên. Ba thư gửi các giáo đoàn ở vùng Tiểu Á: Êphêsô, Manhêsia và Tralli, để bày tỏ lòng biết ơn vì tình thương mà các tín hữu dành cho ngài. Lá thư thứ tư gửi cho giáo đoàn Rôma, trong đó ngài tha thiết xin cộng đoàn tại đây đừng tìm cách ngăn cản cuộc tử đạo của ngài, vì ngài coi đó là một hồng ân, được thông phần vào cuộc đời và cuộc Thương khó của Đức Kitô. Khi dừng chân tại Troas, thánh Inhaxiô viết thêm ba lá thư khác: gửi cho giáo đoàn Philadenphia, giáo đoàn Smyrna và thư gửi riêng cho thánh Pôlycarp, giám mục Smyrna. Trong các thư này, ngài xin mọi người nâng đỡ giáo đoàn ở Antiôkia đang chịu thử thách vì sắp mất vị mục tử. Ngài cũng trao cho Thánh Pôlycarp những chỉ dẫn quý báu về sứ vụ Giám mục. Đặc biệt, các lá thư của thánh Inhaxiô còn chứa đựng những trang bừng cháy tình yêu đối với Đức Kitô và Giáo hội. Chính trong thư của ngài, lần đầu tiên thuật ngữ “Công giáo” được dùng để chỉ Giáo hội. Ngài cũng minh chứng cách rõ ràng cơ cấu ba cấp bậc của thừa tác vụ giám mục, linh mục và phó tế, đồng thời chỉ dẫn cho tín hữu cách bảo vệ đức tin trước lạc giáo Ảo thân thuyết (Docétisme), vốn chủ trương rằng Ngôi Lời nhập thể chỉ là dáng vẻ bề ngoài chứ không thật sự mang lấy xác phàm. Trên hết, các lá thư của thánh Inhaxiô luôn tha thiết mời gọi các tín hữu gìn giữ và bảo vệ sự hiệp nhất của Giáo hội trước mọi thử thách.
Qua Lời Tổng Nguyện của Lễ Thánh Inhaxiô Antiôkia hôm nay, các nhà phụng vụ muốn chúng ta 17/10-7
Qua Lời Tổng Nguyện của Lễ Thánh Inhaxiô Antiôkia hôm nay, các nhà phụng vụ muốn chúng ta ý thức rằng: Chúa đã cho các anh hùng tử đạo can đảm tuyên xưng đức tin để làm vẻ vang cho toàn thể Hội Thánh. Hôm nay, chúng ta mừng thánh giám mục Inhaxiô đã qua đường khổ nạn mà đạt tới vinh quang. Xin Chúa cho chúng ta cũng được nhờ công đức của người, mà giữ vững một niềm tin bất khuất. Giám mục Inhaxiô đã bị án quăng làm mồi cho thú dữ, tại Rôma, quãng năm 110. Tại các chặng dừng chân trên con đường tiến đến nơi hành hình, người đã gửi bảy thư cho nhiều giáo đoàn. Trong các thư đó, người nói về Chúa Kitô, về Hội Thánh và về đời sống Kitô hữu một cách khôn ngoan và thông thái.
Giữ vững một niềm tin bất khuất, dành ưu tiên số một cho Chúa, chứ đừng, như trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, trích sách ngôn sứ Malakhi: Cảnh cáo thái độ lơ là của tư tế, thói hà tiện và thờ ơ cũng len lỏi vào những lãnh vực thánh thiêng: dâng cho Chúa thú mù, thú què… Giao ước của Ta với hàng tư tế là sự sống và sự bình an: Ta đã ban những thứ ấy cũng như sự kính sợ cho chúng. Miệng chúng nói lời lẽ chân thật, và môi chúng không nói lời gian ác. Đức Chúa đã một lần thề ước, Người sẽ chẳng rút lời, rằng: Muôn thuở Con sẽ là Thượng Tế theo phẩm trật Menkixêđê.
Giữ vững một niềm tin bất khuất, chấp nhận bị nghiền nát vì Đức Kitô, như trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, trích thư của thánh Inhaxiô Antiôkhia: Tôi là hạt lúa mì của Thiên Chúa: tôi sẽ được nanh thú dữ nghiền tán… Không còn gì là bí ẩn đối với anh em nếu anh em trọn niềm tin tưởng và yêu mến Đức Giêsu Kitô, vì đây là khởi điểm và cùng đích của cuộc đời. Đức tin là khởi điểm. Lòng mến là cùng đích. Hãy đem hết lòng tin và lòng mến mà lãnh nhận Mình và Máu Thánh Chúa Kitô, nhờ vậy, anh em sẽ có thể đổi mới cuộc đời, có khả năng sống tình bác ái.
Giữ vững một niềm tin bất khuất, vững tin vào tình yêu và lòng thương xót của Chúa, như trong bài đọc một của Thánh Lễ, trích thư của thánh Phaolô tông đồ gửi tín hữu Rôma: Ông Ápraham đã tin Thiên Chúa, và vì thế được kể là người công chính. Trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 31 cho thấy: Chính Chúa là nơi con ẩn náu, khắp bốn bề trổi vang những khúc ca mừng con được giải thoát. Hạnh phúc thay, kẻ lỗi lầm mà được tha thứ, người có tội mà được khoan dung. Hạnh phúc thay, người Chúa không hạch tội, và lòng trí chẳng chút gian tà.
Câu Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là: Xin đổ tình thương xuống chúng con, lạy Chúa, như chúng con hằng trông cậy nơi Ngài. Trong bài Tin Mừng, Đức Giêsu nói: Tóc trên đầu anh em cũng được đếm cả rồi. Tóc trên đầu chúng ta đã được Chúa đếm cả rồi, vậy, chúng ta còn chi phải lo lắng, sợ hãi, vì, những ai đặt trông cậy nơi Chúa sẽ không bị thất vọng bao giờ. Ông Ápraham đã tin Thiên Chúa, và vì thế được kể là người công chính. Như thánh Inhaxiô, chúng ta là hạt lúa mì của Thiên Chúa và sẽ được nanh thú dữ nghiền tán để thành tấm bánh tinh tuyền của Đức Kitô, nhờ đám thú dữ này, chúng ta được nên của lễ tiến dâng Thiên Chúa. Vui thú trần gian chẳng ích gì, vương quốc đời này cũng chẳng lợi chi cho chúng ta: chết trong Đức Kitô, thì, còn hơn trị vì cả trăm cõi. Chúng ta hãy kiếm tìm Đấng đã chết cho chúng ta, mong mỏi Đấng đã sống lại vì chúng ta. Thủ lãnh thế gian này muốn cướp lấy chúng ta, muốn làm cho ý chí ta ra hư hoại không còn khát khao Thiên Chúa nữa. Chúng ta hãy để cho lòng yêu mến sự đời bị đóng đinh vào thập giá, để, lửa ham mê vật chất tắt hẳn trong chúng ta. Thánh giám mục Inhaxiô đã qua đường khổ nạn mà đạt tới vinh quang. Ước gì nhờ công đức của người, mà chúng ta biết giữ vững một niềm tin bất khuất. Ước gì được như thế!
Con đường theo Chúa là con đường hẹp ( Mt 7,13-14 ).Nơi khác Chúa nói:” Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác Thập giá mình mỗi ngày mà theo Ta “( Lc 9,23)
Chúa Giêsu mời gọi mọi người, không phân biệt kẻ độc thân hay người sống đôi bạn. Chúa nói 17/10-8
Chúa Giêsu mời gọi mọi người, không phân biệt kẻ độc thân hay người sống đôi bạn. Chúa nói muốn nên thánh cần sống như môn đệ của Ngài: “Hãy can đảm bước qua cửa hẹp, bước qua thử thách, rồi con người sẽ gặp được niềm vui sâu xa Chúa trao ban “.Thánh I-nha-xi-ô An-ti-ô-khi-a, giám mục, tử đạo đã can đảm bước qua cửa hẹp, anh dũng vác Thập giá của mình mỗi ngày mà theo Chúa. Nên, cuộc đời của Ngài đã in dấu con đường của Chúa.
MỘT CON ÐƯỜNG.MỘT CUỘC ÐỜI
Theo truyền tụng kể lại, thánh Inhaxiô Antiôkhia là em bé đã được Chúa Giêsu ẵm bế đặt trước mặt các môn đệ, khi các trẻ nhỏ tới trò chuyện, quấy rầy Chúa Giêsu. Chúa Giêsu đã không ngăn cản chúng, nhưng Ngài liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông và bảo:” Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời “( Mt 18,2 ) .Có người lại cho rằng Inhatiô là cậu bé đã bán 5 chiếc bánh và 2 con cá để Chúa Giêsu làm phép lạ nuôi đám đông dân chúng ăn uống no nê khi nghe Chúa Giêsu rao giảng Tin Mừng. Dù giả thuyết nào đi nữa,thánh Inhatiô đã sống hết mình với sứ mạng của mình, sứ mạng làm chứng cho Chúa Giêsu phục sinh. Thánh Inhatiô là môn đệ của thánh Gioan tông đồ, ngài đã được cất nhắc làm giám mục thành Antiôkhia dưới thời Hoàng đế Trajan. Cuộc đời giám mục của Inhatiô là một chuỗi những hy sinh, từ bỏ. Thánh nhân luôn tận tụy với sứ vụ mục tử. Ngài có lòng yêu mến Chúa một cách rất chân tình, sâu sắc. Ngài năng thăm viếng những người đau yếu,bệnh tật,tận tâm loan báo Tin Mừng. Con đường của Ngài là con đường tận tụy vì Nước Trời. Ngài luôn ý thức bổn phận, trách nhiệm của mình. Ngài hiểu rõ sứ vụ giám mục của mình gắn chặt với Thập giá của Chúa Giêsu. Chấp nhận làm mục tử là đón nhận khổ đau. Chính vì thế, dân ngoại ghen tương với ngài, tố cáo Ngài dám loan truyền tà đạo, khuyên nhủ mọi người chán chê lạc thú, xác thịt và loại bỏ các tà thần. Ngài bị bắt, bị dẫn giải về Roma. Bất cứ đi tới đâu, Ngài cũng rao giảng Tin Mừng Nước Trời và khuyên nhủ mọi người, đặc biệt các Giáo Hội Á Châu bằng những thư luân lưu rất có giá trị. Trong các thư mục vụ luân lưu đó, ngài nhắc bảo giáo dân phải tôn kính, vâng phục quyền bính, nhất là hàng giáo phẩm, các Ðấng các Bậc .Ngài đã bị sư tử cắn xé ở pháp trường Roma vào năm 107 trong sự an bài nhiệm mầu của Thiên Chúa.
HẠT GIỐNG MỌC LÊN VÀ MỌC LÊN MÃI MÃI
Thánh Inhatiô đã cảm nghiệm sâu sắc lời này: “Hạt giống có mục nát đi mới sinh nhiều hoa quả“( Ga 12,24 ).Vì thế, thánh nhân luôn biến đau khổ thành niềm vui, Ngài yêu Chúa mà yêu Chúa thì thử thách, chông gai không còn là ngõ cụt nữa,nhưng: “đối với những ai yêu mến Chúa, thì Ngài biến đổi mọi sự nên lành“( Rm 8, 28 ).Thánh nhân đã chấp nhận trong vui tươi sự đau khổ, đã chấp nhận cái chết với tất cả niềm yêu mến, đến nỗi đương đầu với sư tử sẽ phân thây, xé xác mình, thánh nhân đã thốt lên lời đầy an ủi và xác tín:” Tôi là miếng mồi ngon của Ðức Kitô. Ước gì nhờ răng của thú dữ, tôi trở thành bánh được tuyển chọn !”.
Thánh nhân là hạt giống, được vùi dập dưới đất, nó cứ âm thầm mọc lên và mọc mãi để tô điểm cho vườn hoa Giáo Hội.
Lạy thánh Inhatiô Antiôkhia, xin giúp chúng con lòng can đảm làm chứng cho Chúa Giêsu dẫu có phải thí mạng sống.